Vlxxsub

Quán cà khoái thiên đường

  • #1
  • #2
  • #3
  • Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này. Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu. Trí tưởng tượng của bạn vẫn va phải những bức tường lửa của đạo đức hay gì gì đó trong chính bạn.

    Đều muốn mở mang, muốn tìm đến cái chân-thiện-mỹ hiểu theo nghĩa khoáng đạt. Mà việc này xảy ra như cơm bữa. Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn.

    Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình.

    Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này. Cũng thành thói quen rồi. Tất nhiên tôi biết có thể tôi đánh giá thấp trí tuệ và lòng bao dung của họ.

    Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc. Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi. Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường.

    Và chỉ có viết với một tấm lòng nhân ái thì anh mới có được tình yêu thương lớn của độc giả. Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình. Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy.

    Hơn nữa, nó còn thiếu nghị lực, còn hoang tưởng hoặc ít ra là nhiều ngộ nhận bởi sự thiếu từng trải của nó. Lúc đó, bạn sẽ không hứa hoặc phải thất hứa. Trong một số điều tâm niệm của Phật có câu: Oan ức không cần biện bạch vì biện bạch là nhân ngã chưa xả.

    Hai chuyện này khác nhau. Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi. Nhưng đây là một trận bóng.

    Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng. Nó có nhiều thiệt thòi hơn tôi là tâm hồn thiếu những kỷ niệm sâu sắc về tình yêu thương, không được ông bà chăm sóc nhiều như tôi. Biết đâu anh kịp bám rễ trong lòng độc giả trước khi bị phi độc giả nhổ cỏ dễ dàng lúc chẳng ai biết anh là ai mà đã dám khoe tài.

    Ta thấy đã đủ ớn rồi. Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức. Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap