Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng. Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao. Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu.
Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười. Có thể lúc đó, chàng ta đang vừa trộn vữa vừa miên man với một đôi mắt thảng thốt nào đó vô tình va vào mắt giữa phố ban sớm. Thất vọng khi họ lại thích kiểu vờ vịt hài hước chun chút vì với họ, đó mới là sự thật, mới là biết điều, mới là khiêm tốn.
Rồi lại sợ hãi, ân hận, hối lộ nó đừng mách. Phá bỏ sự hủy diệt sự thật. Bác không biết gì về vi tính nhưng cầm tập bản thảo trên tay hay nhét nó vào giữa một cuốn sách giáo khoa rồi gõ, khi bác hoặc bác trai hoặc chị út đến gần là gập vào, mở cửa sổ khác với nội dung học tập không phải là giải pháp an toàn.
Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh. Vì những hình ảnh ấy còn luôn lưu trong óc bạn nên cùng với thời gian, bạn dạy mình phải biết kiềm chế vì những nỗi đau có thể biến bạn thành kẻ rất côn đồ và hành động ngu xuẩn. Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt.
Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì. Nếu giả thuyết đó sai thì coi như đây là một bài toán giải hỏng ngay từ đầu.
Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí. Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn. Căn nhà chắc sẽ trầm đi.
Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè. Nhưng mà tôi bỏ học. Thật ra, một ngày của bạn không dài.
Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc. Dù bạn rút kinh nghiệm lựa chọn trái với cái bạn thường chọn chăng nữa. Khi con người sinh ra thì xã hội đã hình thành.
Hy vọng bà chị sẽ không hỏi phòng kế toán xem cậu em đến lĩnh lương chưa. Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin. Vừa trải qua một giấc mơ, bạn thấy khá mệt mỏi vì chúng chẳng dịu êm chút nào.
Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ. Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc. Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình.