Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt. Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau. Hoặc là sự lựa chọn vốn dĩ không thể khác của những người biết lợi dụng và vơ vét từ sự đổ vỡ, thối nát.
Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên. Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực.
Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh. Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ. Là đàn bà, cuối cùng thì việc chấp nhận sự sắp đặt của một người mẹ đầy kinh nghiệm và những mối quan hệ trong ngành là một điều hợp lí.
Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống. Những cái tát của cát. Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không.
Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả. Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may. Làm sao tôi có quyền ngồi choán mặt tiền của người ta? Cả dãy vỉa hè là của chung, của xã hội, của công cộng.
Cuộc đời con người là chuỗi cát bụi về với cát bụi. Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi. Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình.
Bởi vì sự cập nhật ấy sẽ đem lại hiệu quả, rút ngắn những vất vả do sự rườm rà. Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài. Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác.
Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng. Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi. Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về.
Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm. Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời. Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng.
Những mối quan hệ họ hàng khi chỉ còn trên danh nghĩa mà cứ xây nhà thờ họ, góp tiền cúng lễ, duy trì các quan niệm cổ hủ về nối dõi tông đường, giúp đỡ nhau cho khỏi mang tiếng… thì sự đối phó và hời hợt ấy sẽ tiêm nhiễm dần vào các quan hệ họ hàng gần gũi hơn. Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả. Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp.