Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ. Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời. Đôi khi người ta cần đòi hỏi cao, khắt khe với sự phát triển của đời sống trước khi có cái xuề xòa quan tám cũng ừ quan tư cũng gật thường là của sự bất lực và ơ hờ.
Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn. Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này. Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu.
Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn. Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều. Mà đời người thì có mấy đâu.
Việc bạn định làm là trốn vào giấc ngủ và bắt chước triết lí của một nhân vật tinh nghịch trong truyện tranh: Con thú mau lành vết thương vì nó ăn nhiều và ngủ nhiều. Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi. Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời.
Nhưng mà tôi ươm mầm. Hiếm người thấy đỏ mặt. Họ biểu trưng cho chính họ.
Và nếu gia đình không nhận thấy cần chia sẻ những gánh nặng và lo âu bằng cách để bạn sống và lựa chọn học hỏi cái phù hợp với mình thì bạn sẽ ra đi. Nhưng đặt mục tiêu rồi. Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn.
Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt. Đời bao nhiêu cảnh để đời. Con người cần được ôm ấp, vuốt ve.
Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng. Suy ra bạn sai và bảo thủ. Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng.
Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà. Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười. Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì.
Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được. Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại. Cũng thành thói quen rồi.