Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân. Chị mặt nhàu đợi lâu nói: Thôi cảm ơn, sốt ruột. - Xin ông bớt mỉa mai cho.
Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại. Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết. Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30.
Tôi cứ tà tà gạt chân chống. Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác. Có thể tột cùng tuyệt vọng (31.
Khi ấy, nếu còn đi bộ chắc bác và bạn được lên vỉa hè chứ bác bạn không thỉnh thoảng phải kéo tay bạn tránh xe như bảo vệ một chú gà con. Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác. Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ.
Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả. Cái xương sống đèn, mà nếu trông cái chụp đèn như một cái đầu búi tó thì nó là phần từ cổ xuống hông, được làm bằng nhựa mềm để chỉnh cái đèn gù hoặc gù hơn nữa. Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu.
Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn. Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt. Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm.
Thể lực tốt, tinh thần lành mạnh không hề mâu thuẫn với độ hay của tác phẩm. Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn. Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn.
Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc. Bất cứ thằng con trai nào cũng đầy máu nóng. Con mèo quanh quẩn bên nách.
- Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo. Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại. Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào.
Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn. Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ. Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng.