Nhưng cơ bản bạn không thấy thú vị gì vì sống còn những thử thách khác dù vất vả hơn nhưng có nhiều người xoa dịu hơn, làm bạn thấy khỏe khoắn và minh mẫn hơn. Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy. Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa.
Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh. Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng. Và dưới nước là cơn hoan lạc của cá tôm.
Tôi phá dần sự phá phách trong tôi. Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn. Nhưng cũng thông cảm với ông ta.
Chúng tôi đi thay quần áo. Mình rất sợ phí thơ. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ.
Hiện sinh mong trở lại thời điểm xuất phát của loài người, trước lúc hình thành bản chất. Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả. Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế.
Tôi muốn gặp ông cụ. Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt. Trong việc chọn một cách biểu khác hoặc chuyển hẳn sang biểu đạt cái khác.
Và ta bị ức chế liên tục. Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy. Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin.
Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ! Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi. Có thể họ ngấm ngầm bắt tay nhau để xoay thế giới theo quỹ đạo họ muốn.
Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau. Rút kinh nghiệm nhé con. Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh.
Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó. Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá. Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ.