Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng. Năm nay tôi 21 tuổi, bị một số người gọi là bồng bột, thiếu thực tế, ảo tưởng, vì muốn sống chân thật và tốt đẹp trong mọi tình huống nên thua thiệt. Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc.
Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó. Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày. À, trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt.
Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ. Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất. Tôi chả thấy thú vị gì cả.
Làm thế nào để ngừng viết. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em. Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy.
Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn. Còn sót lại những tôi tiếp tục này. Dù đang trải ra những tư duy rất đỗi dịu dàng.
Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi. Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng. Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường.
Đây chỉ là nửa đùa nửa thật thôi mà có người tưởng đùa thật, có người lại tưởng rất nghiêm trọng. Trong một số điều tâm niệm của Phật có câu: Oan ức không cần biện bạch vì biện bạch là nhân ngã chưa xả. Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác.
Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ. Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình. Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím.
Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán. Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được. Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi.
Nếu dư luận tiếp tục ơ hờ thì bạn sẽ cư xử theo một cách khác. Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba. Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế.