Có lẽ đây là bằng chứng rõ ràng nhất về việc ông không áp đặt quan điểm của mình lên hoạt động của công ty. Còn Time gọi đó là đưa IBM và cả thế giới vào kỷ nguyên máy tính. ông luôn nhìn lại để học hỏi từ đó.
Với Watson chỉ có một IBM mà thôi. Những suy nghĩ cá nhân của Watson áp dụng trong kinh doanh cho thấy nó xuất phát từ nền tảng còn lớn hơn cả kinh doanh. Watson đã cài đặt những mã phẩm chất đó trong IBM.
Ông hài lòng, ngồi vào chiếc ghế sau cái bàn gỗ nâu. Họ đã được nghe về giám đốc mới Thomas Watson và ai cũng biết sếp mới của họ đang chờ bản án phúc thẩm từ tòa án xử tội độc quyền, cạnh tranh không lành mạnh, mà tòa sơ thẩm đã tuyên có tội với ba năm tù. Và công ty này đã làm như vậy.
Đặc biệt là kỹ sư trẻ này đã tiến sâu vào ngôn ngữ nhị phân. thành giá trị cho doanh nghiệp), một ai đó tại sao không phải là IBM? Không ai giỏi hơn IBM trong chuyện này kia mà? Có nghĩa là công ty này đánh mất mục tiêu chăm lo cho giới kinh doanh trong việc tạo ra các cỗ máy tính toán. Ông đã thuê nhóm Wallce Erkert từ Đại học Co- lumbia và nhóm này đã lắp đặt chiếc máy tính điện tử chuỗi chọn lọc SSEC (Selective Sequence Electronic Calculator) tại nhà máy IBM ở Endicott, vào mùa hè năm 1947.
Tình hình này của Gerstner làm chúng ta nhớ lại chuyện 80 năm trước (1914) của Watson. Điều này có nghĩa là trước khi tạo dựng nên IBM, Watson đã trả học phí quá nhiều và quá đắt: Tuổi trẻ của mình. Nó rời rạc và được quản lý kém.
Trong khi mọi người chờ đợi vị giám đốc mới thuyết trình về chiến lược vực dậy CTR thì Watson cứ lờ đi và Điều này có nghĩa là khối tinh thần đó có nhu cầu đi những bước dài thêm nữa. Nhưng nhà nghiên cứu nào cũng nhận thấy ông có một khả năng hùng biện.
Các lưu trữ của chính hãng IBM, ở mục chair- man viết về nhà sáng lập IBM Thomas J. Giao du rộng là việc Watson làm trong suốt cuộc đời. Viện Aspen của Mỹ cho biết hiện thời,
Watson quyết định ở lại New York và nhanh chóng biến mình thành một trung tâm tổ chức cứu trợ, chuyển hàng viện trợ về Dayton. (Make time your ally and time will make you). Đó là nơi ở của hai vạn nhân viên.
Các nhà nghiên cứu còn được Watson nuông chiều bằng một đường hầm nối thẳng phòng thí nghiệm, băng qua phố North, vào nhà máy của IBM bên kia đường. Tâm niệm thị trường cũng không ra ngoài mục tiêu phục vụ nhu cầu khách hàng kinh doanh của Watson, thể hiện rõ nhất trong cách ông đặt tên 1945, Roosevelt qua đời.
Thế nhưng giai thoại đó đã được truyền tụng từ lâu như là nghệ thuật đối nhân xử thế được trích dẫn nhiều nhất trong các sách dạy làm người. Đó là lý do cha tiếp tục những cuộc bay lượn và giong buồm ra khơi để tìm thư giãn giữa các khoảng trống của áp lực công việc. Điều này gợi nhớ những năm