Tôi biết rằng cô đã sống và viết những tác phẩm của cô ở Concord tại miền Messachusetts. Tuần đó, tôi bận việc lắm, nhưng tôi xin kiếu không dự một bữa tiệc nào để làm vui lòng nhà kỹ nghệ. Bạn bĩu môi: "Vô lý thượng hạng! Nồng nặc mùi quảng cáo của bọn bán cao đơn hoàn tán và của các "mét" coi chỉ tay đoán vận mạng".
Phải hoan hỉ giao du với người thì mới mong người hứng thú giao du với mình. Cho nên hết thảy, giàu, nghèo, ăn trộm, ăn xin. Có lẽ hôm nay tôi không thích những bài tôi đã viết hôm qua nữa.
"Đối với một quân vô lại, muốn cho được việc, chỉ có mỗi một cách là tỏ vẻ tin cậy nó, đãi nó như một công dân lương thiện và đáng trọng, cứ nhận ngay rằng nó trung thực, đứng đắn. Chỉ nhờ ánh sáng của một ngọn đèn phóng xạ sáng rực cả một cửa hàng bán kẹo, mà số kẹo bán được tăng lên gấp đôi. Sau khi ông chết, người ta tìm thấy trong tờ của ông.
"A! Tụi làm đêm tự cho giỏi hơn tụi mình sao! Rồi coi!". Curtis, chủ nhiệm hai tờ tạp chí lớn nhất tại Mỹ "Tin tức chiều thứ bảy" và "Phụ nữ nhật báo", trong bước đầu gặp nhiều khó khăn. Câu phương ngôn này của họ phải được dán trong nón chúng ta đội: "Người nào không biết mỉm cười, đừng nên mở tiệm".
Những lời điên rồ hợm hĩnh và vụng dại đó, ông tuyên bố giữa công chúng, trong khi ông qua thăm Anh hoàng; ông lại cho phép tờ báo Anh Daily Telegraph công bố lên mặt báo nữa. Trái lại, nên thương họ. Thiệt vậy, chắc có nhiều bạn thân của ta thấy chúng ta lỡ làng lại vui hơn là thấy chúng ta sung sướng.
Chúng ta phải nhũn nhặn vì chúng ta chỉ là phàm nhân. Tourgueniev là một đại văn sĩ Nga, thế giới đều biết danh. Người đó ghét ông tới nỗi đã có lần công kích ông trước công chúng trong một bài diễn văn.
" Đứa nhỏ có kể vào đâu những lời đó. Sâu ăn hết bông hồng của tôi. Bà nó hứa mua cho nó một bộ nếu nó hết đái dầm.
Nó còn ba lần đúng hơn nữa, khi bạn trực tiếp nói chuyện với người khác. Bảy giờ rưỡi; và chịu ca với. Đừng bao giờ bảo họ rằng họ lầm.
Tôi sẽ học thêm được biết bao nhiêu điều!". Nếu chúng ta chỉ gắng sức kích động người khác để cho họ chú ý tới ta thì không bao giờ có bạn chân thành hết. Ông ta bằng lòng liền.
Sau cùng, muốn cho yên chuyện, công ty phái một sứ giả khôn lanh nhất lại thăm con "ác là" đó. Năm 1898, Joe Farley chết một cách bất ngờ, để lại vợ góa và ba con côi với vài trăm đồng bạc vốn. Về nhà bận ít bữa ông bực mình vì thấy màu áo thôi ra và làm đen cổ áo sơ-mi.