Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình. Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều. Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống.
Nhà văn hài lòng với cái giá ấy. Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt. - Rất tiếc là không thể, thưa ông.
Quả thực lâu lâu cũng thành quen. Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê. Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh.
Nhưng với một điều kiện: Những người xử tôi sẽ phải chịu chung hình phạt ấy nếu mai đây, công chúng chứng minh họ đã xử sai và lạm quyền. Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn? Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí.
Nhưng những con người như vậy lại không trải qua những gì tôi đã trải qua, sàng lọc những gì tôi đã sàng lọc. Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường. Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt.
Tiếng nói đã trở thành một bộ phận của con người mà không dùng đến nhiều thì nó thật bức bí. Đường phố trũng nên ngập nước như mặt sông, lội nước rất thú. Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn.
Cũng chưa bao giờ thay vì bố thí những cơn ợ hơi ấy cho một đứa trẻ lỡ quệt phải, anh ta ban tặng chúng cho những đồng loại đồi bại nhưng đầy quyền lực. Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt. Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ.
Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi. Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được. Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối.
Nhưng mưa dầm thấm lâu. Đời sống họ không cần những sự kinh động. Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi.
(Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác). Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi. Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã.