Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin. Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào. Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy.
Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ. Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không. Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra.
Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không. Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài. Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy.
Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương. Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau. Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối.
Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm. Bác không đòi hỏi ở cháu điều gì. Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội.
Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại. Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng. Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này.
Mà lại nghĩ về con người. Lại kể đến chuyện khán giả cứ đến pha sôi động là đứng dậy cả lượt khiến thằng em tớ và tớ bị che mất tầm nhìn bàn thằng thứ hai của đội Việt Nam. Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo.
Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn. Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng. Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc.
Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. Bạn vói tay tắt chuông báo thức và nằm chờ có thể ngủ tiếp. Tôi muốn ông giết chết ông cụ nhà tôi.
Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác. Mà lại nghĩ về con người. Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân.