Và có những lúc chỉ cần im lặng người ta cũng hiểu ý của bạn rồi. Tôi tiếp tục: Butte Montana là thành phố có tỉ lệ phạm pháp thấp nhất ở phương Tây. Jackie Gleason từng nói thế này: Tôi muốn thấy vui thích và thoải mái trong những việc tôi làm.
Trò chuyện với họ tôi không đặt nặng ấn tượng rằng mình đang trò chuyện với một người nổi tiếng. Trong suốt cuộc đời làm phát thanh viên của mình, đó là những giây phút mà tôi ghi nhớ nhất. Việc này chắc chắn không bao giờ thừa.
Ngày 20/01/1961, vị tổng thống mới này đã khuấy động được lòng người dân Mỹ, giữa lúc đang bước vào một thập niên mới sau giai đoạn khó khăn ở những năm 50. Nếu không cẩn thận khi dùng chính xác từ thì bạn sẽ gặp bất lợi lớn. Mọi người à ra vỡ lẽ.
Câu nói này đáng nhớ đây! Nhất là khi bạn đang nói chuyện với các đồng nghiệp, hay là người dẫn chương trình như tôi. Sinatra đã đưa ra một cái nhìn mới về một nội dung cũ. Bạn biết không, sáng nào tôi cũng đứng trước gương và cười tươi rói:Chào Larry, hôm nay cậu khỏe không? Có gì vui mà cười tươi thế?.
Hãy nói rằng: Xin lỗi, tôi phải đi vệ sinh. Bởi một lý do là Truman rất giỏi nói về chính trị. Loại câu hỏi này là một cách thức mà bạn không thể bỏ qua nếu muốn cuộc chuyện trò thú vị và sinh động.
Ngay từ sáng sớm tôi đã véo tai bên trái, đập tai bên phải, tự nói với mình: Ráng tỉnh táo! Ráng tỉnh táo!. Những phút đầu mở màn chương trình, tôi có nói rằng: Thưa ông, những điều này lẽ ra không nên nói trên làn sóng. Và nhất là, bạn không cô độc trong quá trình nói mà còn có sự hậu thuẫn từ phía bạn bè.
Bất cứ diễn giả thành công nào cũng có một phong cách nói riêng của họ. Dù bạn có tài nói năng tuyệt vời đến như thế đi chăng nữa, có những lúc tốt hơn hết là bạn nên im lặng. Hãy bắt chước phong cách của tổng thống Coolidge: lời ít ý nhiều.
Hãy điểm lại mà xem, những người mà chúng ta thích trò chuyện nhất thường là những người cảm thông với chúng ta nhiều nhất. Họ nghĩ tới gì, nói tới gì, đề cập ai, đều là những kinh nghiệm đa dạng được rút ra từ đời sống thường nhật. Đôi lúc bạn tiếp xúc với người giàu có và nổi tiếng, thì việc của bạn lúc ấy không phải là đứng đó để run hay hồi hộp.
Tôi lắp bắp suốt ngày, tập đi tập lại cho buổi phát thanh đầu tiên. Vì thế lần này tôi muốn hát với một cảm xúc mạnh mẽ hơn. Tôi đã chọn được cách thích hợp để nói về Bob.
Thứ nhất, người nghe khổ sở vì không hiểu nổi. Họ đã thành công trong việc tạo ra một không khí mang lại cảm giác thân mật, thoải mái giữa chủ và khách từ những chiếc ghế ngồi này. Bởi khi lắng nghe tôi sẽ học hỏi được rất nhiều.