Và tôi nhắc lại, được vậy chỉ nhờ cậu thi hành những quy tắc mà chúng ta đương nêu ra đây. Làm sao bây giờ? Đi kêu ca với người quản lý khách sạn đó ư? Đem cái thắc mắc của mình tỏ với người ta ư? ích lợi gì đâu? Người đó cũng như tôi, chỉ quan tâm tới điều họ muốn thôi. Nhưng tôi dằn lòng xuống.
Vậy mà ông có cách nhớ được cả tên, những người thợ máy ông đã gặp. Quy tắc đó là: Làm sao cho người khác thấy vui sướng mà làm công việc bạn cậy họ. Và để đáng được nhận lời khen đó, bà sẽ chẳng quản công trong việc bếp núc.
Tại nước nhuộm như vậy". Thiệt là bậy và ngu quá. Cuộc thương lượng đó đưa tới một khế ước, nó thay đổi cục diện kỹ nghệ thiết lộ ở Mỹ.
Nếu không thấy hứng thú khi làm một việc thì không thể làm nên việc đó. Nói cho đúng cũng không phải họ không chịu trả: họ chỉ kêu nài rằng hãng đã tính lộn mà thôi. Ông đã thử đủ nghề nhưng chưa bao giờ có ý dạy đánh bài hết.
Khi Tổng thống Wilson mời ông Mc. Hơn nữa, bạn sẽ tiến được một bước lớn trong nghệ thuật dẫn đạo người. Phương pháp đó, ông Mc.
Chúng ta khi được giới thiệu với một người lạ nói chuyện với họ một lát, rồi khi từ biệt không nhớ tên người ta để mà chào nữa. Ông Hurock hứa làm như va muốn, và sau cùng dắt con "ngựa con bất kham" đó ra sân khấu để được hoan hô như vũ bão như mọi tối. Một ông chủ như vậy, thì người làm công nào mà không yêu kính? Bất cứ ai mà không yêu kính? Một bữa, ông tới Bạch Cung, phải khi Tổng thống Taft và Phu nhân đi vắng, ông kêu lên từng người đầy tớ cũ và nồng nàn hỏi thăm họ, cả đến những chị phụ bếp cũng được hân hạnh đó.
Hỡi sĩ tốt, mục đích của chúng ta là Địa Trung Hải". Ông thất vọng tới nỗi ông xin từ chức và xin cho "một người khác, trẻ hơn, tài giỏi hơn" thay ông. Nhưng ta nuôi chó chỉ vì cái lý độc nhất là nó cho ta cái êm đềm của tình thương.
Ông đã thắng được hết những nỗi thất vọng, những lời phúng thích cay chua, làm việc 12 giờ tới 16 giờ một ngày, chủ nhật hay ngày lễ cũng vậy. Không thể được! Ông Thomas bảo tôi: "Này anh Dale. nhưng ông nói cách mơ hồ làm sao! Không rõ ràng, không giảng giải chi hết).
Kiếm được một cái chòi ở giữa vườn nhỏ rồi ở đó. Khi bạn coi tấm hình trong đó có bạn chụp chung với những người khác, thì người thứ nhất mà bạn ngó là ai? Nào "lấy làm quý hóa lắm", nào "mang ơn ông vô cùng").
Chamberlain với một người thợ máy lại Bạch Cung giao xe cho Tổng thống. Rồi thì sẽ cho bà ta một bài học đích đáng. Người Trung Hoa thiệt khôn.