Suy ra bạn sai và bảo thủ. Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được. Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại.
Khoảng cách vô hình. Chơi là lừa tất cả mà khiến họ tin, là tin tất cả dù họ luôn lừa, là khiến họ cảm thấy bị lừa bị hoang mang dù họ phải tin. Ba bố con đèo nhau về trên con đường cao tốc đông nghẹt.
Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết. Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. Mẹ kéo tóc bạn một lúc không ăn thua, đành sang phòng bên nghỉ trưa.
Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly. Tôi ngã vào vũng nước ướt hết quần. Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe.
Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày. Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài. Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục.
Con đi đâu, làm gì, nó đều báo cho bác cả. Úi chà! Chơi trò này tí đã chán. Đấy là tại ở trong môi trường luẩn quẩn.
Những con vật, những con người tự tử nhiều quá. Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán. Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật.
Mà việc này xảy ra như cơm bữa. Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ. Cá với bác gái xem đội nào thắng.
Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa. Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá. Mệt và không thích thú.
Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm. Lâu lâu vẫn biết bác mạnh và ngấm ngầm khâm phục điều ấy ở bác. Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân.