Bạn đo lường, phân tích cảm xúc của mình. Khi bạn vừa vùng ra khỏi giấc mơ này thì đã bước vào một giấc mơ khác. Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới.
Phá bỏ sự hủy diệt sự thật. Bác bạn chắc cũng đang phải tất tả và chờ đợi trong đó nhưng sự chờ đợi dằng dặc ở ngoài cổng làm bạn nóng đầu. Trong thời gian cần để nhớ ra việc mình đã làm 2 tiếng trước, thì viết, để đỡ tiêu hoang đêm.
Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh. Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết. Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh.
Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn. Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật. Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến.
Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ. Bác hỏi: Sao con không đi học. Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều.
Như thể kéo một con vích lên bờ. Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói. Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi.
Chúng tôi đã chết rồi. Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang. 18 tuổi là được tự do.
Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ. Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực. Tôi bảo than cũng là nhập ngoại.
Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài. Họ coi người họ thấy ngoài cuộc bon chen của mình là sai, tất nhiên, để không hổ thẹn. Chỉ còn dòng máu là hoang dã.
Mà mai sau, con cái họ sẽ lặp lại và phát triển thêm. Khán giả sôi động phết. Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang).