Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng. Bởi vì, với những con người thành thật và tử tế ở một mức độ lớn hơn giả dối, anh sẽ thấy điều kỳ lạ. Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội.
Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất. Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng. Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ.
Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết. Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử. Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh.
Sách phôtô, giấy rất dễ cháy. Bạn đã hơi lo sự xuất hiện câu chuyện của bạn ảnh hưởng đến đám cưới này. Nhà bác bắt đầu vắng vẻ, chị cả đi rồi, anh họ thì thi thoảng mới về, chị út khoẻ lại phải vào trường, chỉ mấy hôm được ở nhà ôn thi, cô bé giúp việc mau miệng cũng xin về nghỉ một thời gian.
Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp. Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần. Tôi kệ tôi dắt tôi đi.
Dù tôi rất ghét những người ích kỷ và khe khắt. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ. Chỉ cần cháu làm rạng danh dòng họ là bác mãn nguyện.
Chẳng là đang thu thập tư liệu cho câu chuyện này. Quả thực lâu lâu cũng thành quen. Chỉ còn làm con tin ở nhà bác nữa thôi.
Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua. Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác. Thôi thì tôi im lặng.
Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn. Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông.
Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao. Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào. Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết.