Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm. Hơn thế, tôi thương nó… Những dòng suy tưởng ấy chắc chảy tràn trong bác. Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết.
Nhưng bạn vừa tập thể dục vừa lo quên béng mất chúng. Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó. Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung.
Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống. Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế. Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì.
Một người để được đối xử như thiên tài thì chắc phải đợi dài dài, 2 năm xuất hiện chưa ăn thua gì. Việt Nam chơi trận này hay và nhanh hơn trận với Thái. Nhưng tớ không tin vào những kẻ than vãn và hay đòi hỏi thứ tự do mà bản thân không xứng với nó.
Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi. Căn nhà chắc sẽ trầm đi. Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào.
Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không. Khi mà bạn cần những khoảng tĩnh lặng và tin cậy để tinh thần thư thái tiết ra những chất sống vá lại những tế bào và tự chữa lành những vết thương trong tâm hồn, trong cơ thể thì bạn lại phải sống giữa môi trường mỗi ngày không thể không nghe tiếng chấm choé nhau. Mà tuổi trẻ thiếu nhận thức thì hay phá bỏ sạch trơn chứ không đào thải có chọn lọc.
Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác. Bác ta không tin đâu. Nên bạn đừng ban phát lòng xót thương bừa bãi.
Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này. Thiu thiu chứ không sáng choang lõa lồ đôi mắt như khi ngửi thấy mùi kim khí trong những cục từ. Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn.
Có lẽ mọi người đều ít thời gian bên cha mẹ. Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường. Ông đã quên những lạc thú ấy.
Suy ra bạn sai và bảo thủ. Nhất là một khuôn mặt cũ. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này.