Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang. Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc. Rồi lao đầu vào sáng tác.
Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau. Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con. Tin hay không rồi bác ta cũng giải mình đến đồn công an nơi gần nhất.
Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó. Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước. Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp.
Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội. Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè. Nhà văn vội áp trán vào miệng nàng.
Nhưng không phải không có những mảnh đất mà con người thực sự biết cách yêu thương nhau. Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại. Mà việc này xảy ra như cơm bữa.
Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du. Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi. Bác nói chuyện với cháu.
Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé. Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị.
Thất vọng, tụt giá rồi. Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết. Như thể kéo một con vích lên bờ.
Bố mẹ con cũng buồn. Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ. Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à.
Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó. Trinh sát phán đoán: Người quen. Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn.