Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang. Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn. Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ.
Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu. Thế là dường như nó cáu, nó kêu gào to hơn.
Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra. Hay bạn đang tự đày ải mình bằng những thứ chưa bán được. Phải cạo râu đi nghe chưa.
Nên dù lười, hắn vẫn phải cố mà chăm. Đặc biệt là trong những người tài. Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi.
Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng. Ông anh cũng làm theo. Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ.
Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót. Nghe nhiều rồi thấy điếc tai. Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn.
Điều anh ta để lại cho những người chứng kiến cái chết ấy không nhiều. Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn.
Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự. Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây. Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó.
Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực. Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da. Nó cùng tham gia giải với bạn.
Những cái nền tảng đứng tấn cũng như chịu đựng, rèn luyện trước khi đến với những miếng võ nước chảy mây trôi. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng.