Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết. Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng.
Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch. Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Đó là một quyền chính đáng nếu thực sự họ có trách nhiệm.
Tôi nhất quyết không đi. Câu chuyện này tôi gửi đến bạn. Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần.
Trơ trọi giữa phố đông. Chẳng cần gì nữa cả. Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta.
Con người luôn biết sáng tạo. Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết. Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà.
Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế. Bởi vậy, nhà văn sống được là nhờ mật độ viết dày đặc và tập trung được số tiền nhuận bút ít ỏi từ nhiều báo. Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc.
Không phải cái nhẹ bẫng bản chất của tờ giấy. Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới. Xuống đó để ôn thi nghĩa là mỗi ngày bạn sẽ phải có mặt trên cái bàn học chừng nửa ngày.
Bạn thực hiện nó trong lúc chờ đợi cái sẽ phải đến. Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách. Hoặc những việc bùng nổ sự bất mãn hơn thế.
Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố. Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra.
Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy. Hiện sinh hết thì còn gì là người. Ông thấy mắt nàng ngân lên những tia sáng kỳ lạ.