Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết. Người yêu càng quí chứ sao. Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo.
Nguyên nhân thì rất khó xác định. Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn. Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt.
Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo. Còn phải dậy đi học sớm. Ông đã quên những lạc thú ấy.
Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai. Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội. Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo.
Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt. Ai theo thì sống, ai chống thì chết. Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ.
Khi họ biết những ngày này bạn không còn tư cách sinh viên. Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem. Ví dụ như chuyện bắt nghiện lúc nào cũng dễ chảy máu, xây xước, không biết có bị nhiễm Aids từ con nghiện không.
Ai có lương tâm và danh dự của người nấy. Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau. Trận trước thắng, thành phố Hồ Chí Minh có đến trên dưới 500 ca tai nạn giao thông, gấp năm lần bình thường, mấy người chết.
Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó. Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình. Rồi hình như cả tiếng chảo mỡ sôi dưới tầng hai.
Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình. Và còn nhiều lí do khác. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng.
Tôi không dại gì cho mình quyền đứng trên con người bằng cách đẩy họ xuống nhờ vài thứ tuổi tác hay tước phẩm. Cần quái gì sự thật và lí do. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu.