Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ. Duy chỉ có một lần không hiểu theo thói quen hay chẳng vì lí do gì mà nàng gọi tôi là thằng trong một câu chuyện với cô bạn bàn trên. Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng.
Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm. Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi. Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó.
Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy. Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết. Bóng đèn thì bình thường, không cần kể.
Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới. Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá. Nên cứ phải từ từ từ từ.
Là cả ham muốn hành động theo bản chất. Khoảng cách vô hình. Nhưng thế giới của bạn, đời sống của bạn vắng bóng đàn bà.
Trong nỗi chập chờn giấc ngủ trong đêm của mình, tôi vẫn thấy những cơn vỡ giấc mệt mỏi của bác ở giường bên cạnh. Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt. Những hình ảnh đã nguội.
Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt. Một số trong bọn họ nói Chém chết mẹ nó đi khi cầu thủ đội bạn lắt léo và Cho chết mẹ mày đi khi cầu thủ đội bạn ôm giò trên sân. Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích.
Không phải ai cũng ít ngộ nhận… Dù mẹ không bay, không bay đâu. Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình.
Còn quá nhiều cái bị hiểu sai về bản chất. Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Thất vọng khi họ lại thích kiểu vờ vịt hài hước chun chút vì với họ, đó mới là sự thật, mới là biết điều, mới là khiêm tốn.
Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược. Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy.