Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại. Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ. Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp.
Hãy cứ mâu thuẫn với nhau. Ta thấy đã đủ ớn rồi. Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi.
Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người. Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi. Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước.
Chị cả đi lấy chồng để lại căn phòng. Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết. Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả.
Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500. Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp. Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông.
Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu. Có điều, con đường thì khác. Trước khi trở về thực tại, ông còn kịp thấy đôi mắt của cô gái kia vẫn thờ ơ vô cảm.
Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi. Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào. Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm.
Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng. Trên đầu hộp dầu cá là một con cá sấu lưng xanh bụng vàng mà mỗi lúc lên dây cót, nó đi cà giật và trông khá thật. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm.
Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới. Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi. Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới.
Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp. Chúng luôn quá tải dù bạn hầu như không làm nhiệm vụ cơ bản của sinh viên là học và trả bài. Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui.