Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó. Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động. Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp.
Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó. Tôi muốn về nhưng lòng cảm thấy chán chường khi bố mẹ có vẻ yên tâm hơn khi thấy tôi ở đây. Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh.
Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh. Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ. Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó.
Hắn biết vì hắn đã từng. Thật ra, một ngày của bạn không dài. Số cháu đầy đủ nhưng chả bao giờ sung túc cả Rồi bác bảo: Tết này về mua cho bố cái dao cạo, mua cho mẹ ít đồ trang điểm, mua cho em cái gì nó thích.
Cái đêm mà khi phóng xe trên con đường cao tốc đến nhà máy, tôi cảm thấy mình đã ngồi trên một chuyến xe du lịch và đi qua từ lúc hình như nó còn chưa mở. Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không? - Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ.
Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá. Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc. Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua.
Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ. Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi. Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin.
Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật. Những mối quan hệ thì vô số, chẳng thua ông to bà lớn nào. Hắn phải lừa phỉnh mình.
Chẳng ai thua thiệt cả. Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí. (Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng).
Mọi người bảo bạn hiền lành. Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc.