Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó. Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình. Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn.
Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá. Cái mũi lưỡi trai che sụp bộ mặt. Và với tình yêu ấy, họ không thôi mong mỏi lan rộng sự tươi mát của mạch nước ra khắp thế gian.
Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi. Pha bóng nguy hiểm đầu tiên của trận bán kết 1 qua đi. Mà không nhớ thì cứ nói thật ra.
Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa. Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau. Mình sẽ trả lời: Cảm ơn lời khen của đồng chí.
Hãy bắt tôi, nếu có thể. Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự). Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời.
Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được. Đừng nhầm bạn với tôi. Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn.
Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa. Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào. Nhưng những tầng đất sâu mới được khai phá sẽ đem lại hưng phấn.
Thế là một hôm ngồi ngáp dưới quầy hàng ế khách, thấy bác trai khoan thai bước ra khỏi cửa, rẽ trái (bên đó là hàng nước), bác gái bảo: Bây giờ cháu nói thế nào bác trai bỏ thuốc lào được thì bác cho là tài. Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván. Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu!
Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu. Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi. Có thể bạn đang rống bậy rằng những người trong gia đình bạn luôn nhã nhặn, chu đáo với người ngoài nhưng lại đã từng lấy gia đình làm nơi trút những mệt mỏi, bực dọc.
Ta không thích nổi cáu. Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi. Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt.