Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc. Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con. Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã.
Em gọi mãi không dậy. Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng.
Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời. Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!.
Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi. Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui. Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh.
Tất nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên hòn đảo của ông để làm phiền đâu. Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói. Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục.
Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở. Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường. Nói hay hoặc đúng không mà thôi.
Một giọt rơi xuống sách. Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề.
Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày. Tôi không muốn đi đâu cả. Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử.
Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ. Tôi kém nhất khoản này. Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi.
Cũng như dù sao họ cũng là những người thân, bè bạn khác của tôi. Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu. Người bảo đời là bể khổ.