Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non. Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ. Cảm thấy khỏe hơn một chút.
Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình. Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu. Một ngày thả ra nắng mặt trời.
Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp. Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa. Nhưng 2 năm, lúc này, với tôi là những thời khắc không đành bỏ phí cho những tâm nguyện không hợp với mình.
Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán. Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế…
Khi đi trên đường, chính giữa dòng âm thanh, bạn va đập với chúng nhưng không cảm thấy khó chịu gì. Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng. Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn.
Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội. Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng. Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó.
Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài. - Rất tiếc là không thể, thưa ông. Nếu sớm hủy hoại là có tội với sức sáng tạo của mình.
Đúng vào lúc họ cần một niềm tin. Rồi thể hình tính sau. (So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia).
Mọi người còn lo cho bác nữa. Ngọn lửa bén rễ rất nhanh. Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng.
Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút. Và cuộc đấu tranh hiện tại của bạn là với chính những người thân. Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ.