Amsel đã áp dụng nó một cách khéo léo. Khi ông về rồi, tôi nhiệt liệt khen ông. Tôi giữ luôn như vậy trong hai tháng nay và đã tìm thấy được nhiều hạnh phúc trong gia đình tôi, hơn cả một năm vừa qua.
Sau khi cám ơn và tỏ lòng tiếc không nhận lời được, ông vội vàng giới thiẹu một người có thể thay ông được. Đành rằng như vậy mất thì giờ một chút, nhưng bạn sẽ được lợi nhiều vô cùng vì bạn sẽ tìm được cách cảm động người đó và ít khó nhọc mà kết quả mỹ mãn hơn nhiều. Nhưng không thể nào nói cho lão già cứng cổ và xuẩn đó nghe được hết.
Cùng lắm thì có thể quên được hai năm trên, còn hai ngày tháng dưới thì không bao giờ, không bao giờ được quên. Rồi bà dắt ông R, đi thăm các phòng, chỉ cho coi từng bảo vật bà đã góp nhặt được trong những cuộc du lịch và đã nâng niu suốt một đời. Vài cô mụ đó bị bắt, nhưng nhờ vận động với vài nhà chính trị, họ chỉ bị phạt một số tiền nhỏ thôi.
Chẳng bao lâu xưởng đó, trước kia sản xuất thấp nhất, bây giờ đứng đầu trong nhà máy. Làm sao bây giờ? Đi kêu ca với người quản lý khách sạn đó ư? Đem cái thắc mắc của mình tỏ với người ta ư? Hai mươi bốn thế kỷ trước, Khổng Tử đã giảng tới nó.
Tôi đáp: "Thưa ông, ông trách rất đúng, tôi có lỗi và không có gì để tự bào chữa hết. Rồi ông định sao, chúng tôi xin theo như vậy". Tôi đã chứng tỏ rằng ông ấy lầm.
Tuần sau, tôi đãi khách bữa trưa. Như vậy khỏi phải chạy lại nhà người ta để rồi chỉ nói về dự định của mình, ý muốn của mình mà luống công vô ích. "Mới rồi, tôi mời vài người bạn lại dùng bữa trưa với tôi.
Thì đây, bạn hãy theo tôi mà thí nghiệm đi, rồi cho tôi hay. Một nhà chính trị trước nhất phải nhớ tên những cử tri. Khi Tổng thống Wilson mời ông Mc.
Anh về nhà đi, viết cho tôi bài khác phỏng theo những ý kiến đây này, rồi anh gởi cho tôi một bản nhé". Ông chỉ huy nhân viên một cửa hàng lớn ở Nữu Ước nói rằng ông ưa mướn một cô bán hàng học lực sơ đẳng mà nụ cười có duyên hơn là một cô cử nhân văn chương mà mặt lạnh như băng. Đây là phương pháp của ông: khi có một ghế quan trọng nào trống, ông mời hết các nhà thủ lãnh lại hỏi, theo ý nên tiến cử ai.
Nhưng tôi thú rằng nhớ lại bức thư đó tôi xấu hổ lắm". Bạn cũng như vậy mà tôi cũng như vậy. Những bực vĩ nhân không phí thì giờ tự đắc, khoe những thành công của mình.
Chính nhà tôi đã gây dựng nên cơ nghiệp của chúng tôi. Chân lý đó giản dị minh bạch làm sao! Đáng lẽ ai cũng phải biết ngay chứ. Tôi kính phục những em nhỏ đó.