Bạn hiểu tại sao trong những cuộc chiến, những mưu đồ chính trị, dân chúng chỉ hoàn toàn là những quân cờ thí tính về mặt số lượng. Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại. Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu.
Ăn xong lên giường nằm. Reng! Reng! Reng! Cha bố cái chuông đồng hồ! Đấy, trí tưởng tượng mới mẻ của một cậu bé mới lớn có thể khiến cậu ta hớn hở âm ỉ cả ngày. Ban đầu, sức mạnh, khao khát tuổi trẻ khiến bạn không dung hòa được.
Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác. Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi. Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì.
Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường. Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới. Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người.
Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi. Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Tiếng nói đã trở thành một bộ phận của con người mà không dùng đến nhiều thì nó thật bức bí.
Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống. Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn. Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả.
Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy. Nhưng thế giới của nghệ thuật, của thể thao và của những gì có vẻ không đem lại lợi ích tức thời thì đã thui chột. Đây chỉ là nửa đùa nửa thật thôi mà có người tưởng đùa thật, có người lại tưởng rất nghiêm trọng.
Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn. Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau. Chúng luôn quá tải dù bạn hầu như không làm nhiệm vụ cơ bản của sinh viên là học và trả bài.
Nếu họ, những linh hồn chưa chết, thành công thì thế hệ tương lai, với cái nhìn trung thực và đầy trí tuệ, sẽ nói rằng ngay trước họ là thời kỳ quá độ lớn nhất của thế giới. Không chung chung như những nhà mị dân. Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc.
Và cũng không làm ấm lòng những đứa trẻ ngoan. Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ. Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm.