Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên. Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ.
Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ. Em chỉ thích những anh nho chín. Làm khổ nhau khi đời người chỉ một lần và đủ khả năng để không làm nhau khổ.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc bạn khó có thể dùng cái máy vi tính của chị út để gõ nốt câu chuyện này. Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành.
Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Nhưng lại muốn súc tích. Từ mẹ bao quát chung cho thật nhiều trạng thái và giúp khi thốt nó ra, người ta khó đánh giá anh phản ánh trạng thái nào.
Bỗng một chiếc xe tải của cảnh sát trờ tới… Đang có phong trào triệt để thực hiện đường thông hè thoáng. Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ. Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn.
Bắt đầu sắp đặt đến thái độ. Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn. Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm.
Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại. Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não. Có lẽ là phim hình sự.
Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ. Không chắc tại số phận. Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt.
Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa. Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu. Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống.
Cái đuôi nó rơi xuống màn hình. Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ. Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy.