Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người. Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên. Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó.
What I fell what I know never shine through what Ive known - Ông cụ bảo chỉ có ngài mới hiểu được ông cụ. Thế giới đầy rẫy những hận thù.
Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc. Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm. Sau mỗi pha bóng hoàn thành nhiệm vụ đầy tính sáng tạo, thay vì vuốt tóc, anh tiếp tục lựa chọn vị trí cho tình huống tiếp theo.
Nhưng rồi sẽ được nhiều người yêu quí. Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ! Lúc này họ lại tưởng tôi đùa.
Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác. Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát: Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết.
Không ai ở xung quanh truyền cho cậu cảm giác đó. Ở trước cửa hiệu thuốc cạnh nhà, có một cây hoa sữa cưa nhánh gần gốc. Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra.
Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh. Chỉ có một cách để giữ danh dự là làm cho chúng chùn bước. Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi.
Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó. Cặp giò kia phàm tục quá. Bảo keo xịt tóc miễn phí.
Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng. Như vờ sở hữu cái mà nó biết không thuộc về mình. Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó.
Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người. Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm. Chỉ hơi rờn rợn và xa cách.