Chính vì tôi chưa có kinh nghiệm về phản ứng của người Việt trước đùa và thật nên gặp phải những điều không theo dự kiến khi đưa cuốn sách của mình cho những người thân đọc. Họ còn bất lực hơn nữa. Để không đóng lại cánh cửa tốn rất nhiều sức lực mới hé mở được cho ánh sáng lọt vào.
Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng. Thôi, tôi trôi qua em rồi. Bác ta không tin đâu.
Hôm đó là còn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt và hầu như toàn bộ cổ động viên là người trong một nước. Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy. Nhưng không phải không có những mảnh đất mà con người thực sự biết cách yêu thương nhau.
Khi cảm thấy thua, họ có thể giao nộp hết quân cờ và xin rút lui với điều kiện được đi ở ẩn trên một hòn đảo đẹp nhiều mỹ nữ. Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau.
Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi. Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra. Chả nghĩ nhiều cho ai được.
Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương. Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi. Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ.
Nguyên nhân thì rất khó xác định. Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày. Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi.
Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm. Ai thích thì cứ việc viết theo cách của mình. Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực.
Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ. Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít. Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc.
Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc. Họ để khao khát cải tạo đời sống héo khô ngay từ lúc chưa mọc lên.