Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu. Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi. Cô gái bảo: Không.
Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật. Nghĩ có vẻ khúc chiết. có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại…
Còn lại, nó mới là hư vô. Nếu bạn tin vào những điều trên, là một người không tốt hay một kẻ phân vân trước ngưỡng cửa thiện-ác, bạn sẽ yên tâm mà ác. Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch.
Trận trước thắng, thành phố Hồ Chí Minh có đến trên dưới 500 ca tai nạn giao thông, gấp năm lần bình thường, mấy người chết. Cả nhà mong bác bỏ, cũng vì sức khoẻ của bác. Để họ thấy bị bao trùm và phải nỗ lực để xé cái màng nhầy ấy ra.
Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề. Đường phố trũng nên ngập nước như mặt sông, lội nước rất thú. Tôi phá dần sự phá phách trong tôi.
Nó như bộ mặt cái giấc mơ. Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé. Em gọi mãi không dậy.
Chỉ là ta đang viết. Ông anh bảo: Chưa dùng loại này bao giờ. Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên.
Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước. Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất. Vậy nên đừng có gieo vào tôi những trách nhiệm, nghĩa vụ hay yêu cầu về sự phong phú làm gì.
Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống. Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ. Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì.
Mà tôi đã làm gì có những cái đó. Điều đó, từ chính những người thân thiết nhất, tạo trong ta cảm giác hụt hẫng, đánh mất nhiều niềm tin vào trí tuệ cũng tấm lòng quan tâm thực sự đến nhau để đạt đến sự thấu hiểu của loài người. Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này.